Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

CHUYỆN CHƯA KỂ



 Vậy là nó lấy chồng đã được gần một năm rồi. Một năm cũng nhanh thật đó…
Nó không nhớ nó quen anh từ khi nào? Mãi sau này nó mới biết đó là cuộc gặp được mẹ và cô em kết nghĩa của nó đã sắp xếp…
Nó nhớ hôm đó trời rất rét, lần đầu tiên gặp anh, nó mặc 1 chiếc đầm đỏ, áo khoác đỏ, mũ len đỏ, trông nó như “bà già Noen” vậy. Ngược lại, anh thì cả cây đen xì.

Cảm nhận đầu tiên của anh về nó là anh rất ít nói, chỉ hay cười và đặc biệt là anh có đôi mắt sáng với cặp lông mày “sâu róm”. (không biết sau này nó có đẻ ra một lũ nhóc “sâu róm” không nữa?!).
Hôm đó nhờ có cô em hợp gu nên nó nói chuyện rất hăng say về lớp học, về học sinh mà nó đang dạy, còn anh thì chỉ ngồi chăm chú lắng nghe và…cười. Nói tóm lại, hôm đó nó gặp anh - một anh chàng “cục gạch”, buồn tẻ, chán ngắt nếu không có cô em của nó đi cùng.
Rồi anh có số ĐT của nó nhờ qua cô em. Um! Thì anh gọị điện hỏi thăm, trò chuyện, nhưng nó chưa từng thấy ai nói chuyện phát chán như vậy, được vài ba câu là nó chỉ muốn cúp máy.

Cứ cuối tuần anh lại rủ nó đi uống nước, nó không đi. Nó nghĩ chắc vài lần từ chối là anh cũng nản thôi. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của cô em, cứ tối đến 9h dạy xong là nó thấy anh ngồi dưới nhà nói chuyện cùng bố mẹ và xin phép đưa nó đi ăn đêm.
Cũng chả hiểu sao trong số các anh thì bố mẹ nó lại ưng anh nhất. Bố mẹ bảo gì nhỉ? Nào thì anh ngoan, hiền, lễ phép và quan trọng là bố thấy thật thà, dễ gần. Uh thì nó thấy anh hiền thật nhưng nó lại chả thấy thú vị khi nói chuyện tẹo nào.
Có lần anh đến chơi nó còn trốn đi theo lối cửa sau đi chơi cùng bạn, để anh ở nhà ngồi nói chuyện cùng bố mẹ. Bố mẹ giận nó lắm nhưng cũng phải ngon ngọt “nịnh” nó, rồi còn vào hùa cùng hai đứa bạn thân nó để nó có thể tạo cơ hội đi chơi cùng anh. Thực lòng nó đâu có ghét anh, đâu có coi thường anh, chỉ vì khi đó nó chưa sẵn sàng, chưa thể yêu, chưa thể quên… nó sợ, sợ đau thêm lần nữa…

Cuối cùng thì nó cũng đồng ý đi uống nước cùng anh, đi một mình mà không rủ bạn nào đi cùng. Lần đầu tiên anh đưa nó sang Bãi Cháy ngắm biển… Thật ngốc là đi chơi với anh nó lại nhớ đến một người khác, nhớ đến một người cũng đã từng đưa nó sang đây uống nước trong buổi hẹn đầu tiên… Ngốc!!!
Những tuần sau nó đi cùng anh nhiều hơn, nói chuyện với anh nhiều hơn. Anh cũng kể cho nó nghe về gia đình, công việc của anh và nó thấy anh có nụ cười rất duyên. Nhưng nó không nhớ điều gì về anh ngoài cái tên và sinh năm 1983, quê ở Thái Bình.

Lần đầu tiên anh khiến nó phải “trằn trọc” đó là khi anh đi từ Cẩm Phả về tranh thủ tặng nó quà nhân ngày 20.10. Nó nhớ hôm đó trời rất lạnh, nó đi chơi cùng bạn đến 10h hơn mới về, anh đã chờ để gặp nó tặng quà rồi đến 11h lại phải ra ngoài đó luôn. Nhìn khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi của anh vì đi về tranh thủ trong đêm tự dưng nó thấy thương anh. Đó cũng là lần đầu tiên nó chủ động nhắn tin cho anh. Nó thấy anh vui lắm! Bởi mọi lần toàn anh chủ động nhắn tin, gọi điện cho nó, mà có lúc anh còn chờ nó nhắn lại đến dài cả cổ…

Món quà của anh là một chú cún bông rất mềm, giờ nó dùng để gối đầu. Sau này anh còn mua tặng nó một chú cún bông to đùng nữa để nó ôm mỗi khi anh đi vắng. (Chỉ tội từ ngày anh mua cún bông cho nó thì anh bị hỏng mấy cái áo phông bởi nó toàn lấy áo của anh mặc cho cún. Hehe. Mặc thế mới giống anh chứ!)

Anh rất chu đáo, vào các dịp, các ngày lễ lúc nào anh cũng có quà dành tặng nó, còn nó thì chưa tặng anh được món quà nào. Tết năm đó nó cùng trường đi du xuân đầu năm vào tận Nghệ An - Hà Tĩnh. Nó mua tặng anh một đồng tiền may mắn, một món quà rất đỗi bình thường thôi nhưng nó thấy anh trân trọng món quà đó biết bao và cho đến tận bây giờ nó vẫn thấy anh đeo đồng tiền ấy trên dây chuyền ở cổ, mặc dù đồng tiền ấy đã bạc màu.

Đầu năm, anh từ quê ra còn rủ nó đi chùa, anh đưa nó sang Bãi Cháy đi đền Cái Lân, sang Cẩm Phả đi đền Cửa Ông, chùa Cạp Tiên và còn cùng các bạn nó đi chùa Lôi Âm… Và đó cũng là lần đầu tiên anh cầm tay nó trong biển người đang đi lễ…


Valentine năm đó nó buồn… nó không còn được cùng bạn thân đi chơi bởi bạn nó đã có người yêu, nó không muốn đi theo làm “kì đà cản mũi” và cũng không nhận lời đi chơi cùng ai. Đang nằm buồn ở nhà đọc truyện thì anh đến, trên tay anh là một bông hoa hồng to được kết từ nhiều bông hoa khác và một hộp sôcôla… Cuối cùng thì nó cũng nhận lời để anh đưa nó sang Bãi Cháy chơi.
Hôm đó tâm trạng nó trĩu nặng… đi cùng anh trên bờ cát tự dưng nó khóc… cứ ngỡ nó đã quên mà sao khó đến vậy… anh lúng túng rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng… lâu lắm rồi, lâu lắm mới có một vòng tay ấm áp vỗ về nó…
Nó không biết nó có yêu anh không nhưng bên anh nó thấy yên bình và ấm áp. Anh khô khan, không biết nói những lời có cánh nhưng anh lại biết cách làm nó cười, biết cách sưởi ấm trái tim, bàn tay lạnh giá của nó.

Từ ngày quen anh chưa bao giờ anh làm nó buồn, anh chiều chuộng nó, quan tâm đến nó một cách rất riêng. Tiếp xúc nói chuyện nhiều với anh nó mới phát hiện ra đằng sau vẻ mặt thư sinh, ngô ngố ấy là một con người rất thông minh. Anh có một trí nhớ tốt, đặc biệt là những gì liên quan đến nó thì anh không bao giờ quên. Anh còn có một phong cách của một “cụ già” 29 tuổi. Thể nhạc yêu thích của anh toàn là nhạc vàng, nhạc tân cổ. Đến quần áo thì gu của anh là quần vải áo sơmi. Vậy mà cái sự già dặn ấy của anh lại khiến các phụ huynh cho đến bạn bè nó đều yêu mến. Và cuối cùng đến nó cũng yêu mến… Nó nhận lời yêu anh mặc dù trong lòng còn vô vàn bề bộn…

Anh rất nghiêm túc trong mọi chuyện, khi nó nhận lời anh đã đến nhà nó để chính thức nói chuyện xin phép bố mẹ nó. Anh còn đưa nó đến nhà anh đang ở, đến ra mắt cậu mợ anh ở ngoài này nữa. Nó nhớ lần đầu tiên anh đưa nó về xóm trọ giới thiệu với bạn bè, nó vừa đến thì cả xóm trọ đổ ra xem mặt nó, còn có một cậu em ngó sang bảo một câu xanh rờn: “Lại chị khác àh!”. Choáng. Nó lườm anh một cái “cháy xém” mặt. Lúc sau thấy bác chủ nhà cũng sang “ngó” mặt nó và hỏi thăm chuyện thì nó mới biết anh ở đây đã 4 năm rồi, và đây là lần đầu tiên mọi người thấy anh đưa bạn gái về xóm trọ nên mọi người mới tò mò như vậy.

Từ ngày yêu nhau, mấy lần anh có mời nó về nhà anh chơi cho bố mẹ biết mặt nhưng nó không về một lần nào. Cuối cùng thì bố mẹ anh cũng ra ngoài này chơi để gặp mặt nó. Trước hôm gặp mặt nó bảo anh, nếu gặp mà bố mẹ anh chê nó nhỏ người thì chia tay luôn, bởi các thứ khác nó có thể sửa chữa được nhưng về hình dáng của nó thì nó không thể sửa được. Anh ôm nó vào lòng, bảo nó ngốc và quả quyết rằng người con gái mà anh đã chọn thì chắc chắn cả nhà đều đồng ý và nếu không đồng ý đi nữa thì anh vẫn lấy nó, anh bảo anh lấy vợ cho anh chứ có phải cho bố mẹ đâu. Nó phì cười trước cách nói hóm hỉnh của anh nhưng trong lòng vẫn buồn, nó biết nó là đứa con gái có lòng tự trọng cao, nó sẵn sàng từ bỏ tất cả dù nó rất đau…

Cuối cùng thì cuộc gặp mặt ra mắt cũng diễn ra suôn sẻ, nó nhớ hôm đó nó mặc một bộ vest rất lịch sự cùng anh đưa bố mẹ ra nhà hàng ăn trưa. Anh rất giống bố, bố mẹ anh hiền, nói chuyện rất dễ gần…
Sau cuộc gặp mặt đó, anh bảo nó là đồng ý để sang tháng bố mẹ anh sang nhà thưa chuyện với người lớn. Nó không nói gì, nó cứ nghĩ khi bố mẹ anh ưng ý thì nó phải vui lắm vậy mà nó lại bảo anh nó cần thời gian, nó chưa muốn lấy chồng… anh buồn… Nó cũng buồn lắm, nó ghét chính bản thân nó, nó không hiểu nổi nó nữa…
Anh đi công tác dài ngày, hàng ngày anh vẫn gọi điện, vẫn quan tâm, nói chuyện bình thường với nó như chưa có chuyện gì vậy. Một tuần sau anh về, nhìn khuôn mặt anh hốc hác, thằng em họ của anh lại hỏi nó: Anh chị có chuyện gì không mà em thấy anh Hoà về buồn lắm?!”. Nó thương anh, thật sự muốn nói điều gì đó với anh mà cái “tôi” trong nó quá lớn không thể nói được.

Hôm sau anh rủ nó đến nhà anh ăn cơm, đó là lần đầu tiên nó ở nhà anh nấu cơm cùng anh ăn. Nó nhặt rau còn anh vo gạo cắm cơm… Cái cảm giác lần đầu tiên nấu cơm cùng anh thật lạ, một cảm giác ấm áp, hạnh phúc như một gia đình nhỏ… Đang nghĩ mông lung thì anh đến ôm nó vào lòng và thủ thỉ “Mình lấy nhau em nhé!” Nó khẽ gật đầu nhưng vẫn tinh nghịch ra điều kiện với anh. Anh hạnh phúc nhấc bổng nó lên, chấp nhận tất cả các điều kiện của nó đề ra dù đó là gì đi nữa… Nó thấy mình thật hạnh phúc…

Mấy tháng sau nó cùng anh tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Anh vội vàng chỉ muốn cưới luôn trong mùa hè mà nhất định không để cuối năm. Nó cũng đồng ý vì khi đó nó được nghỉ hè, có nhiều thời gian để đi du lịch. Mọi việc cũng hoàn thiện cho đến ngày cuối cùng. Nó chỉ còn mỗi việc là cười thật tươi trong ngày cưới…

….

 Và giờ, khi nó ngồi viết những dòng chữ này, tự dưng nó thấy nhớ chồng nó biết bao. Từ ngày yêu cho đến lúc lấy, nó chưa bao giờ nói câu “Em yêu anh” với chồng bao giờ. Nó biết nó là cô vợ bướng bỉnh, hay nhõng nhẽo với chồng. Cái gì nó nói cũng đúng, chồng nó cũng phải chịu thua vì chồng nó bảo nó là “sếp” ở nhà mà. (Bảo nó sai xem, nó cho chồng nó đau tím cả xương sườn.hehe).

Nó biết cuộc sống vợ chồng không nói trước được điều gì, nhưng nó chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của nó. Nó tin vào duyên số, tin vào người đàn ông đã mang đến cho nó hạnh phúc, người đã luôn bên nó, bao bọc che chở cho nó, chưa bao giờ làm nó phải đau khổ… Và dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào nó cũng thấy mình nhỏ bé trước vòng tay ấm áp của chồng…

                                                           Vợ ngoan của chồng
                                                             MEOCOI

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

ĐỪNG NÍU KÉO KHI CHỮ "DUYÊN" KHÔNG CÒN

Bài viết này nó đọc lâu lắm rồi, đọc khi mà nó còn chưa lấy chồng, khi mà nó còn đang trống trếnh không tìm được lối đi tình yêu cho riêng mình. Nó thấy hay và nhớ, nhớ để post lên đây cho những ai đã từng như nó...


Mỗi chúng ta, để yêu được một người và tìm được người yêu mình, có lẽ không phải là dễ. Đó là cả một quá trình dài và đầy thử thách. Với người này, việc chia tay và quên một người là chuyện không khó khăn gì. Nhưng với người khác, thì đó là cả một vấn đề không nhỏ.
 

Đó là khi bắt đầu một ngày mới, bạn học cách tự nhủ rằng với lòng: "Mình phải quên".

Đó là mỗi buổi sáng thức dậy, bạn học cách không nhắn tin, không gọi điện với người đó

Đó là khi tỉnh giấc, bạn tự lên kế hoạch cho mình luôn bận rộn với công việc, vui chơi, bạn bè, gia đình... để lấp đầy khoảng trống bỗng dưng được tạo ra ấy.

Và đó là khi một ngày bạn biết, bạn phải bước đi một mình.



Rồi sẽ có lúc bạn cân bằng được cuộc sống của mình với những thói quen và niềm vui đang dần mở ra xung quanh. Bạn vui mừng trong chốc lát và thầm nghĩ: "Hình như mình đang dần quên được rồi". Nhưng rồi sẽ có một ngày, một đêm, một giây phút nào đó, lòng bạn bỗng chùn lại và một nỗi nhớ cồn cào không thể che giấu bao vây bạn. Bạn lại thất vọng và thừa nhận "Thì ra mình hoàn toàn chưa quên được". Bạn vật vã và dường như kiệt sức sau những cố gắng tưởng như vô ích kia.

Đừng vội nản chí... đừng vội tự trách mình đã quá yếu đuối.

Vì chỉ có tình yêu thật sự mới làm bạn khó quên như thế.

Và tình yêu đó quá đẹp để bạn phải nhớ đến như vậy.

Vậy tại sao bạn không vui mừng rằng: "Đã có lúc bạn có một tình yêu đẹp vô cùng". Trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được tình yêu và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua một mối tình đẹp, nếm trải những vui buồn đắng cay trong tình yêu.

Để có thể yêu, người ta cũng cần có cái gọi là "duyên". Đừng nghĩ rằng bạn thật không may khi đánh mất tình yêu, mà hãy nhủ rằng bạn đã may mắn biết bao khi đang giữ cho mình những kỷ niệm khó quên mà không phải ai cũng có. Và hãy hãnh diện rằng... bạn từng một lần "yêu" và đã biết "thế nào là yêu".



Đừng níu kéo khi chữ "duyên" kia thật sự đã không còn.

Bạn đã cố gắng... không ai phủ nhận điều đó.

Càng cố gắng... khi không thành... có lẽ bạn sẽ càng mệt mỏi.

Hãy để mọi chuyện tự nhiên. Rồi thời gian sẽ là bạn đồng hành giúp bạn.

Bởi thời gian là vô cùng vô tận, nên bạn đừng lo rằng bạn sẽ thiếu thời gian để làm điều mình muốn.

Dù có là một năm, 5 năm, hay thậm chí là 10 năm...

Tin rằng bạn sẽ làm được... bạn sẽ quên được.

Và cũng chính thời gian... sẽ giúp bạn tìm thấy một tình yêu mới cùng những cung bậc tình cảm riêng của nó.

Từ từ thôi nhé... bắt đầu tập gói những ký ức tình yêu đẹp đã có, cất nó thật kỹ vào một góc sâu trong tim.

Tập quan sát và cảm nhận những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Khám phá những điều mới mẻ vẫn đang diễn ra.

Cuộc sống là những trang sách đang chờ bạn mở ra và khám phá.

Kỷ niệm rồi sẽ chìm vào quá khứ như nó cần phải thế.

Rồi sau này dù có lần mở ra, tim bạn có thể vẫn bồi hồi nhưng nó sẽ không còn đau nhói.

Hãy nhớ điều này nhé...

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"


BÉ NGỐC...

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

GỬI CHỒNG YÊU


Chồng em là người yêu em và em cũng yêu hết mực cho dù là khó khăn, cho dù là bão táp. Chúng mình sẽ nắm tay nhau thật chặt và cùng nhau vượt qua tất cả.

Chồng em là người thức dậy hôn em mỗi sáng, gọi "Vợ yêu dậy chưa nào, nhìn cái mặt yêu quá cơ!" còn em thì rúc rúc vào người chồng không chịu dậy. Nhưng cuối cùng thì chồng vẫn là người dậy đầu tiên và lại là người gấp chăn. hihi

Chồng em sẽ đi siêu thị cùng em, xách giỏ cho em, bảo "chồng lấy cái này cho vợ nhé!” Và bao giờ chồng cũng là người trả tiền dù miệng vẫn kêu: “lương vợ cầm hết của chồng rồi mà”.

Chồng em là người hàng ngày đi làm nhưng vẫn nhắn tin cho em : “V yêu ơi, nhớ uống sữa nhé!” Hay “Chiều v yêu nấu cơm c về nhé!". Em chưa đi làm thì bao giờ người pha sữa cho em uống vẫn là chồng và em biết đi làm về mà kêu mệt là chồng sẵn sàng vào bếp nấu ăn giúp em.


Chồng em là người sẽ ôm em từ phía sau lúc em nấu cơm, hít hà vào cổ em, bảo "sao người vợ thơm thế?" dù em đang nấu ăn, có thơm thì cũng là mùi thức ăn.

Chồng em là người cùng em trồng những cái cây xinh xinh quanh nhà, làm giúp em những việc vặt trong nhà như phơi quần áo, gấp quần áo, có khi là cả lau nhà… chồng còn chỉ cho em biết cách sửa điện như thế nào nếu chồng vắng nhà.

Chồng em sẽ đi chọn đĩa phim với em, 2 vợ chồng nằm nhà ôm nhau xem phim và em tha hồ ngủ gật mà không lo sẽ bị gọi dậy. Thỉnh thoảng chồng nhìn sang thấy em ngủ mất rồi thì chơm chơm, để em ngủ tiếp. Và bao giờ cũng bị em phụng phịu vì làm em thức giấc.


Chồng em đi ngủ bao giờ cũng dành một tay cho em gối còn tay kia để ôm em. Và bao giờ trước lúc ngủ chồng cũng phải trêu trọc em, 2 vợ chồng trò chuyện một lúc rồi mới ngủ được.

Chồng em hàng tháng đưa hết thẻ lương cho em rồi nhấm nháy: “Quản gia của anh đấy! Đưa vào mà không bao giờ được lấy lại”.

Chồng em là người rất tinh ý, chỉ cần nghe giọng nói của em qua điện thoại là chồng biết em có chuyện buồn hay vui, và có thể chỉ trong ngày hôm đó dù có đi công tác thì chồng cũng thu xếp để về bên em.

Chồng em sẽ lo lắng dù em chỉ cảm nhẹ hay húng hắng ho, vội gọi điện hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ sang xem vợ con thế nào”.


Chồng em sẽ mừng rỡ, nâng niu em khi biết tin em sắp có baby. Chồng không còn trêu em để em phải đuổi chồng chạy khắp nhà nữa. Chồng đầu hàng vô điều kiện để em đánh tại chỗ. Rồi khăng khăng con mình phải là con gái đầu lòng, chồng bảo: "Con gái để xinh giống mẹ".

Chồng em là người thích trẻ em, lúc nào chồng cũng bảo nhà mình phải có ít nhất là 3 đứa. Dù 2 vợ chồng có vào Đảng rồi, có cho ra cũng không sao. Chồng còn bảo: “2 vợ chồng mình tên là Hiền - Hoà, 3 con sẽ là Hân Hoan, Háo Hức, đứa thứ 3 thì là Hững Hờ”. Cả nhà toàn âm đầu “H”, nghe chồng nói mà vợ không nhịn được cười.

Chồng em là người rất cẩn thận chu đáo trong mọi việc. Từ việc đối nội, đối ngoại cho đến công việc của em chồng cũng rất quan tâm. Chồng còn cẩn thận ngay cả khi chở em đi đâu đó, em thích cách chồng che gió cho em, bảo em nấp sau người chồng và hễ trên đường có “ổ gà” thì chồng cũng đi thật chậm để em không bị đau.



Chồng em là người sẽ bỏ hết mọi việc lúc em sắp sinh, phóng như bay vào viện, nhấp nhổm và có thể là bật khóc khi thấy 2 mẹ con mẹ tròn con vuông (những giọt nước mắt này sẽ thật đáng quý,em sẽ nhớ...suốt đời)

Chồng em sẽ là người trông con, chơi với con trong lúc em nấu cơm. Mẹ nấu xong 2 bố con cùng ăn và khen nức nở. Không biết sao em rất thích hình ảnh 2 bố con cùng chơi với nhau nhé, thích vô cùng...em nghĩ mình sẽ hạnh phúc lắm.
.....

2 điều cuối là hai điều em mong đợi trong tương lại đó chồng ah! Chắc cũng không xa đâu chồng nhỉ? Vợ không biết vì sao vợ lại yêu và lấy chồng nhưng có lẽ chính tình cảm chân thành của chồng đã giúp vợ vượt qua được tất cả, bên chồng vợ được là chính mình. Vợ hứa sẽ luôn là người vợ hiền, dâu thảo trong nhà. Vợ biết vợ chồng mình còn phải cố gắng thật nhiều để xây dựng mái ấm này, nhưng vợ tin vợ chồng mình sẽ làm được tất cả. Cùng cố gắng nhé chồng yêu! 


Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

5 THÁNG LẤY CHỒNG




Stand by me

Nothing's Impossible,
Nothing's Unreachable,
When I am weary,
You Make Me Stronger,
This Love Is Beautiful,
So Unforgettable,
I Feel No Winter Cold,
When We're Together,
When We're Together.


Will You Stand By Me,
Hold On And Never Let Me Go,
Will You Stand By Me,
With You I Know I'll Be Along
When The Story Gets Told.


When Day Turns Into Night,
I Look Into Your Eyes,
I See My Future Now,
All The World In Its Wonder,
This Love Won't Fade Away,
And Through The Hardest Days,
I'll Never Question Us,
You Are The Reason,
My Only Reason.


Will You Stand By Me,
Hold On And Never Let Me Go,
Will You Stand By Me,
With You I Know I'll Be Along When The Story Gets Told.


I am Blessed To Find What I Need,
In A World Losing Hope Your My Only Belief,
You Make Things Right,
Every Time After Time.


Will You Stand By Me,
Hold On And Never Let Me Go,
Will You Stand Stand By Me,
Will I Be A Part Of Your Life When The Story Gets Told.


Stand By Me
Stand By Me
Wont You Stand Stand By Me
Stand By Me
No My Darling
See I want You By My Side
See I need You Here With Me
Stand By Me



Đứng bên anh

Không gì là không thể

Không có gì là không thể với tới

Khi anh yếu mềm

Em khiến anh mạnh mẽ hơn

Tình yêu này thật đẹp

Không thể nào quên

Anh không cảm thấy mùa đông nào lạnh giá

Khi ta cùng nhau

Khi chúng ta bên nhau


Em sẽ đứng bên anh chứ?

Ôm thật chặt và không bao giờ để anh ra đi

Em sẽ đứng bên anh chứ?

Bên em anh biết anh biết anh sẽ mãi theo

Khi câu chuyện được kể lại


Khi ngày biến thành đêm tối

Anh nhìn vào đôi mắt em

Anh nhìn thấy tương lai của mình

Cả thế giới và những kì quan nơi nó

Tình yêu này sẽ không thể phai nhòa

Và vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất

Anh sẽ không bao giờ hỏi chúng ta

Em là lý do

Lý do duy nhất của anh


Em sẽ đứng bên anh chứ?

Ôm thật chặt và không bao giờ để anh ra đi

Em sẽ đứng bên anh chứ?

Bên em anh biết anh biết anh sẽ mãi theo

Khi câu chuyện đã qua


Anh hạnh phúc đi tìm những gì anh cần

Trong một thế giới không còn hi vọng em là niềm tin duy nhất nơi anh

Em làm mọi điều trở nên tuyệt vời

Vượt qua mọi thời gian


Em sẽ đứng bên anh chứ?

Ôm thật chặt và không bao giờ để anh ra đi

Em sẽ đứng bên anh chứ?

Bên em anh biết anh biết anh sẽ mãi theo

Khi câu chuyện được kể


Em sẽ đứng bên anh chứ?

Ôm thật chặt và không bao giờ để anh ra đi

Em sẽ đứng bên anh chứ?

Anh có thể là một phần cuộc sống của em không

Khi câu chuyện đã qua


Đứng bên anh

Đứng cạnh anh

Sao em không đứng bên anh?

Đứng bên anh

Không người yêu ơi

Hãy xem anh muốn em bên anh nhường nào

Hãy xem anh cần em nơi đây bên anh

Đứng bên anh

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY

Các tiết dạy dự giờ và hội giảng ở trường của nó


 









 Đây là tác phẩm của các con vẽ tặng nó hôm nó đi thi văn nghệ ở thành phố.


PHÚT "NHÍ NHỐ" CỦA CÔ GIÁO VẪN LÀ TRẺ CON 










 Làm duyên tí nào. haha


ẢNH MEO CÙNG BẠN BÈ

Có 8 cô nương giờ 6 cô đã đi lấy chồng.

 
Đám cưới chị Quyên (Bình Liêu)

Đám cưới chị Tư (Quảng Yên)

Đám cưới Thuý (Đông Triều)

Đám cưới chị Ngọc (Đông Triều)

 Đám cưới Thoa ú (Hạ Long)

 Và đám cưới của nó.

ẢNH CÙNG CÁC BẠN NÓ

Đám cưới Vinh (Quảng Yên) - Bạn đồng nghiệp

Đám cưới Thắng - Thuỳ (Hạ Long). Đôi này học cùng cấp 3, yêu nhau 8 năm trời đó

Đám cưới Thảo - bạn học cấp 3

Đám cưới Huyền-Minh (Cẩm Phả - Hạ Long) Đôi này do chính tay nó làm mối và là bạn đồng nghiệp của nó.
........

Cùng bạn hái roi ở Đông Triều - QNinh

Cùng bạn ở lớp Đại Học xuống chơi nó đưa mọi người đi Vịnh.


Cùng các bạn ở Hải Phòng - quê bố

Cùng các bạn lớp Đại học đi chơi Lạng Sơn - Cửa khẩu 


Cùng các chị đồng nghiệp trong trường nó.
Đây là chị bạn rất thân ở trường - hôm đi thi văn nghệ ở thành phố

Chuyến du xuân ở Nghệ An - cùng chị đồng nghiệp trong trường
.....