Vậy là nó lấy chồng đã được gần một năm rồi. Một năm cũng
nhanh thật đó…
Nó không nhớ nó quen anh từ khi nào? Mãi sau này nó mới biết
đó là cuộc gặp được mẹ và cô em kết nghĩa của nó đã sắp xếp…
Nó nhớ hôm đó trời rất rét, lần đầu tiên gặp anh, nó mặc 1
chiếc đầm đỏ, áo khoác đỏ, mũ len đỏ, trông nó như “bà già Noen” vậy. Ngược lại,
anh thì cả cây đen xì.
Cảm nhận đầu tiên của anh về nó là anh rất ít nói, chỉ hay cười
và đặc biệt là anh có đôi mắt sáng với cặp lông mày “sâu róm”. (không biết
sau này nó có đẻ ra một lũ nhóc “sâu róm” không nữa?!).
Hôm đó nhờ có cô em hợp gu nên nó nói chuyện rất hăng say về
lớp học, về học sinh mà nó đang dạy, còn anh thì chỉ ngồi chăm chú lắng nghe và…cười.
Nói tóm lại, hôm đó nó gặp anh - một anh chàng “cục gạch”, buồn tẻ, chán ngắt nếu
không có cô em của nó đi cùng.
Rồi anh có số ĐT của nó nhờ qua cô em. Um! Thì anh gọị điện
hỏi thăm, trò chuyện, nhưng nó chưa từng thấy ai nói chuyện phát chán như vậy, được
vài ba câu là nó chỉ muốn cúp máy.
Cứ cuối tuần anh lại rủ nó đi uống nước, nó không đi. Nó nghĩ
chắc vài lần từ chối là anh cũng nản thôi. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của cô em, cứ tối
đến 9h dạy xong là nó thấy anh ngồi dưới nhà nói chuyện cùng bố mẹ và xin phép đưa
nó đi ăn đêm.
Cũng chả hiểu sao trong số các anh thì bố mẹ nó lại ưng anh
nhất. Bố mẹ bảo gì nhỉ? Nào thì anh ngoan, hiền, lễ phép và quan trọng là bố thấy
thật thà, dễ gần. Uh thì nó thấy anh hiền thật nhưng nó lại chả thấy thú vị khi
nói chuyện tẹo nào.
Có lần anh đến chơi nó còn trốn đi theo lối cửa sau đi chơi
cùng bạn, để anh ở nhà ngồi nói chuyện cùng bố mẹ. Bố mẹ giận nó lắm nhưng cũng
phải ngon ngọt “nịnh” nó, rồi còn vào hùa cùng hai đứa bạn thân nó để nó có thể
tạo cơ hội đi chơi cùng anh. Thực lòng nó đâu có ghét anh, đâu có coi thường
anh, chỉ vì khi đó nó chưa sẵn sàng, chưa thể yêu, chưa thể quên… nó sợ, sợ đau
thêm lần nữa…
Cuối cùng thì nó cũng đồng ý đi uống nước cùng anh, đi một mình
mà không rủ bạn nào đi cùng. Lần đầu tiên anh đưa nó sang Bãi Cháy ngắm biển…
Thật ngốc là đi chơi với anh nó lại nhớ đến một người khác, nhớ đến một người cũng
đã từng đưa nó sang đây uống nước trong buổi hẹn đầu tiên… Ngốc!!!
Những tuần sau nó đi cùng anh nhiều hơn, nói chuyện với anh
nhiều hơn. Anh cũng kể cho nó nghe về gia đình, công việc của anh và nó thấy
anh có nụ cười rất duyên. Nhưng nó không nhớ điều gì về anh ngoài cái tên và
sinh năm 1983, quê ở Thái Bình.
Lần đầu tiên anh khiến nó phải “trằn trọc” đó là khi anh đi
từ Cẩm Phả về tranh thủ tặng nó quà nhân ngày 20.10. Nó nhớ hôm đó trời rất lạnh,
nó đi chơi cùng bạn đến 10h hơn mới về, anh đã chờ để gặp nó tặng quà rồi đến
11h lại phải ra ngoài đó luôn. Nhìn khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi của anh vì đi về
tranh thủ trong đêm tự dưng nó thấy thương anh. Đó cũng là lần đầu tiên nó chủ động
nhắn tin cho anh. Nó thấy anh vui lắm! Bởi mọi lần toàn anh chủ động nhắn tin,
gọi điện cho nó, mà có lúc anh còn chờ nó nhắn lại đến dài cả cổ…
Món quà của anh là một chú cún bông rất mềm, giờ nó dùng để
gối đầu. Sau này anh còn mua tặng nó một chú cún bông to đùng nữa để nó ôm mỗi
khi anh đi vắng. (Chỉ tội từ ngày anh mua cún bông cho nó thì anh bị hỏng mấy cái
áo phông bởi nó toàn lấy áo của anh mặc cho cún. Hehe. Mặc thế mới giống anh chứ!)
Anh rất chu đáo, vào các dịp, các ngày lễ lúc nào anh cũng có
quà dành tặng nó, còn nó thì chưa tặng anh được món quà nào. Tết năm đó nó cùng
trường đi du xuân đầu năm vào tận Nghệ An - Hà Tĩnh. Nó mua tặng anh một đồng
tiền may mắn, một món quà rất đỗi bình thường thôi nhưng nó thấy anh trân trọng
món quà đó biết bao và cho đến tận bây giờ nó vẫn thấy anh đeo đồng tiền ấy trên
dây chuyền ở cổ, mặc dù đồng tiền ấy đã bạc màu.
Đầu năm, anh từ quê ra còn rủ nó đi chùa, anh đưa nó sang Bãi
Cháy đi đền Cái Lân, sang Cẩm Phả đi đền Cửa Ông, chùa Cạp Tiên và còn cùng các
bạn nó đi chùa Lôi Âm… Và đó cũng là lần đầu tiên anh cầm tay nó trong biển người
đang đi lễ…
Valentine năm đó nó buồn… nó không còn được cùng bạn thân đi
chơi bởi bạn nó đã có người yêu, nó không muốn đi theo làm “kì đà cản mũi” và cũng
không nhận lời đi chơi cùng ai. Đang nằm buồn ở nhà đọc truyện thì anh đến, trên
tay anh là một bông hoa hồng to được kết từ nhiều bông hoa khác và một hộp sôcôla…
Cuối cùng thì nó cũng nhận lời để anh đưa nó sang Bãi Cháy chơi.
Hôm đó tâm trạng nó trĩu nặng… đi cùng anh trên bờ cát tự dưng
nó khóc… cứ ngỡ nó đã quên mà sao khó đến vậy… anh lúng túng rồi nhẹ nhàng ôm nó
vào lòng… lâu lắm rồi, lâu lắm mới có một vòng tay ấm áp vỗ về nó…
Nó không biết nó có yêu anh không nhưng bên anh nó thấy yên
bình và ấm áp. Anh khô khan, không biết nói những lời có cánh nhưng anh lại biết
cách làm nó cười, biết cách sưởi ấm trái tim, bàn tay lạnh giá của nó.
Từ ngày quen anh chưa bao giờ anh làm nó buồn, anh chiều chuộng
nó, quan tâm đến nó một cách rất riêng. Tiếp xúc nói chuyện nhiều với anh nó mới
phát hiện ra đằng sau vẻ mặt thư sinh, ngô ngố ấy là một con người rất thông
minh. Anh có một trí nhớ tốt, đặc biệt là những gì liên quan đến nó thì anh không
bao giờ quên. Anh còn có một phong cách của một “cụ già” 29 tuổi. Thể nhạc yêu
thích của anh toàn là nhạc vàng, nhạc tân cổ. Đến quần áo thì gu của anh là quần
vải áo sơmi. Vậy mà cái sự già dặn ấy của anh lại khiến các phụ huynh cho đến bạn
bè nó đều yêu mến. Và cuối cùng đến nó cũng yêu mến… Nó nhận lời yêu anh mặc dù
trong lòng còn vô vàn bề bộn…
Anh rất nghiêm túc trong mọi chuyện, khi nó nhận lời anh đã đến
nhà nó để chính thức nói chuyện xin phép bố mẹ nó. Anh còn đưa nó đến nhà anh đang
ở, đến ra mắt cậu mợ anh ở ngoài này nữa. Nó nhớ lần đầu tiên anh đưa nó về xóm
trọ giới thiệu với bạn bè, nó vừa đến thì cả xóm trọ đổ ra xem mặt nó, còn có một
cậu em ngó sang bảo một câu xanh rờn: “Lại chị khác àh!”. Choáng. Nó lườm anh một
cái “cháy xém” mặt. Lúc sau thấy bác chủ nhà cũng sang “ngó” mặt nó và hỏi thăm
chuyện thì nó mới biết anh ở đây đã 4 năm rồi, và đây là lần đầu tiên mọi người
thấy anh đưa bạn gái về xóm trọ nên mọi người mới tò mò như vậy.
Từ ngày yêu nhau, mấy lần anh có mời nó về nhà anh chơi cho
bố mẹ biết mặt nhưng nó không về một lần nào. Cuối cùng thì bố mẹ anh cũng ra
ngoài này chơi để gặp mặt nó. Trước hôm gặp mặt nó bảo anh, nếu gặp mà bố mẹ
anh chê nó nhỏ người thì chia tay luôn, bởi các thứ khác nó có thể sửa chữa được
nhưng về hình dáng của nó thì nó không thể sửa được. Anh ôm nó vào lòng, bảo nó
ngốc và quả quyết rằng người con gái mà anh đã chọn thì chắc chắn cả nhà đều đồng
ý và nếu không đồng ý đi nữa thì anh vẫn lấy nó, anh bảo anh lấy vợ cho anh chứ
có phải cho bố mẹ đâu. Nó phì cười trước cách nói hóm hỉnh của anh nhưng trong
lòng vẫn buồn, nó biết nó là đứa con gái có lòng tự trọng cao, nó sẵn sàng từ bỏ
tất cả dù nó rất đau…
Cuối cùng thì cuộc gặp mặt ra mắt cũng diễn ra suôn sẻ, nó
nhớ hôm đó nó mặc một bộ vest rất lịch sự cùng anh đưa bố mẹ ra nhà hàng ăn trưa.
Anh rất giống bố, bố mẹ anh hiền, nói chuyện rất dễ gần…
Sau cuộc gặp mặt đó, anh bảo nó là đồng ý để sang tháng bố mẹ
anh sang nhà thưa chuyện với người lớn. Nó không nói gì, nó cứ nghĩ khi bố mẹ
anh ưng ý thì nó phải vui lắm vậy mà nó lại bảo anh nó cần thời gian, nó chưa
muốn lấy chồng… anh buồn… Nó cũng buồn lắm, nó ghét chính bản thân nó, nó không
hiểu nổi nó nữa…
Anh đi công tác dài ngày, hàng ngày anh vẫn gọi điện, vẫn
quan tâm, nói chuyện bình thường với nó như chưa có chuyện gì vậy. Một tuần sau
anh về, nhìn khuôn mặt anh hốc hác, thằng em họ của anh lại hỏi nó: Anh chị có
chuyện gì không mà em thấy anh Hoà về buồn lắm?!”. Nó thương anh, thật sự muốn
nói điều gì đó với anh mà cái “tôi” trong nó quá lớn không thể nói được.
Hôm sau anh rủ nó đến nhà anh ăn cơm, đó là lần đầu tiên nó ở
nhà anh nấu cơm cùng anh ăn. Nó nhặt rau còn anh vo gạo cắm cơm… Cái cảm giác lần
đầu tiên nấu cơm cùng anh thật lạ, một cảm giác ấm áp, hạnh phúc như một gia đình
nhỏ… Đang nghĩ mông lung thì anh đến ôm nó vào lòng và thủ thỉ “Mình lấy nhau
em nhé!” Nó khẽ gật đầu nhưng vẫn tinh nghịch ra điều kiện với anh. Anh hạnh phúc
nhấc bổng nó lên, chấp nhận tất cả các điều kiện của nó đề ra dù đó là gì đi nữa…
Nó thấy mình thật hạnh phúc…
Mấy tháng sau nó cùng anh tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Anh vội vàng chỉ muốn cưới luôn trong mùa hè mà nhất định không để
cuối năm. Nó cũng đồng ý vì khi đó nó được nghỉ hè, có nhiều thời gian để đi du
lịch. Mọi việc cũng hoàn thiện cho đến ngày cuối cùng. Nó chỉ còn mỗi việc là cười
thật tươi trong ngày cưới…
….
Và giờ, khi nó ngồi viết những dòng chữ này, tự dưng nó thấy
nhớ chồng nó biết bao. Từ ngày yêu cho đến lúc lấy, nó chưa bao giờ nói câu “Em
yêu anh” với chồng bao giờ. Nó biết nó là cô vợ bướng bỉnh, hay nhõng nhẽo với
chồng. Cái gì nó nói cũng đúng, chồng nó cũng phải chịu thua vì chồng nó bảo nó
là “sếp” ở nhà mà. (Bảo nó sai xem, nó cho chồng nó đau tím cả xương sườn.hehe).
Nó biết cuộc sống vợ chồng không nói trước được điều gì, nhưng
nó chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của nó. Nó tin vào duyên số, tin vào người
đàn ông đã mang đến cho nó hạnh phúc, người đã luôn bên nó, bao bọc che chở cho
nó, chưa bao giờ làm nó phải đau khổ… Và dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào nó
cũng thấy mình nhỏ bé trước vòng tay ấm áp của chồng…
Vợ ngoan của chồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét